Trong căn nhà nhỏ, xiêu vẹo như túp lều ở thôn Phú Hồ, xã Phú Gia, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh, anh Lê Khắc Long (46 tuổi) nằm thở hổn hển vì chứng suy tim, suy thận nặng. Vì quá mệt, anh Long phải thở bằng bình ô xi. Ngồi gần đó là bé Lê Khắc Trọng (22 tháng tuổi) với khuôn mặt buồn rầu, nép mình vào người bố như thể đã hiểu chuyện. Đứa trẻ mới gần 2 tuổi thôi nhưng mỗi lúc bố lên cơn đau, mỗi lúc đói Trọng cũng không hề khóc, chỉ ngoan ngoãn rúc vào bố như “biết thân biết phận” khiến nhiều người chứng kiến xót lòng.

Anh Long kết hôn với vợ là chị Sằm Thị Ngơi (38 tuổi, dân tộc Tày, Bắc Kạn), sinh được cháu Lê Khắc Trọng. Số phận của người đàn ông có con ở tuổi 41 thật xót xa.
Hơn một năm nay, anh Long bị suy tim nặng, suy thận giai đoạn cuối, toàn bộ tài sản trong gia đình tích góp được cũng tiêu tan vì chứng bệnh hiểm nghèo. Cuộc sống đã rơi vào ngõ cụt, khi trong nhà không có tiền để tiếp tục chạy chữa, mọi người đành đưa anh về nhà nằm chờ chết.

Không đành lòng chứng kiến cảnh chồng rơi vào nguy kịch, chị Ngơi lại gạt nước mắt, bế con rồi dìu anh xuống bệnh viện tỉnh để tiếp tục chạy thận. Để trang trải tiền thuê trọ mỗi tháng 1 triệu đồng, tiền sữa cho con, người đàn bà sức khỏe yếu xin đi rửa bát thuê gần bệnh viện nhặt nhạnh từng đồng. Nay chị sức cùng lực kiệt, chặng đường tiếp theo không biết phải làm sao để cứu chồng, chăm con.
Đáng thương hơn là bé Lê Khắc Trọng, đứa con đầu lòng của vợ chồng anh Long và chị Ngơi. Trọng chỉ mới gần 2 tuổi thôi nhưng em tỏ ra là đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Mỗi lúc bố đau, Trọng lại sà đến bên bố, nép mình vào người bố. Cuộc sống của Trọng từ khi bố lâm bệnh nặng, bữa đói bữa no nhưng em không hề quấy khóc. Từng cử chỉ, thái độ của Trọng như càng chạm thêm vào nỗi bất lực trước cửa ải tử thần của người bố nghèo tội nghiệp.


Anh Long sinh ra trong gia đình nghèo ở Hà Tĩnh. Năm 22 tuổi, anh rời quê hương vào miền Nam lập nghiệp. Xa quê chăm chỉ làm ăn nhưng số phận không may mắn khi sức khỏe anh Long yếu, thường xuyên ngất xỉu, cơ thể tím tái nên tuổi nhiều nhưng anh Long vẫn không tìm được người yêu thương.
Mãi cho đến năm 41 tuổi, anh quen biết và kết hôn với chị Sằm Thị Ngơi, một người phụ nữ dân tộc Tày ở Bắc Kạn cũng có tuổi thơ với ký ức buồn. Ngơi sinh ra trong gia đình có hai anh em, mồ côi bố khi chị vừa lên 10 tuổi, anh trai chị lại mắc bệnh tâm thần.
Cuộc sống ở quê quá khổ cực nên chị rời quê vào Nam làm ăn và nên duyên với anh Long. Hoàn cảnh quá túng khổ, lại trùng thời điểm anh Long mắc bệnh nặng nên hai vợ chồng không tổ chức lễ cưới, chỉ đăng ký kết hôn.